Công tử Tấn Dương – Chương 16

Công tử Tấn Dương

Tác giả: Ngô Trầm Thủy

Chuyển ngữ: Hòa Không

Chương 16

Tiêu Hoành Đồ tiếp nhận, nhìn qua, kia trên mặt đề bốn câu rồng bay phượng múa:

“Quân đội truân điền, thực cốc vu biên, diêm thiết quan doanh, dĩ thuế trợ phú.” (16 chữ này súc tích cô đọng, chữ ít nhưng ý nhiều, xin khái quát như sau ~~ 2 vế đầu, ý như ‘ngụ binh ư nông’, cho quân đội ra làm ruộng, hướng nơi biên giới mà trồng lương thực, ngũ cốc ~~ 2 vế sau, ‘diêm’ là muối, ‘thiết’ là sắt, ý nói việc kinh doanh buôn bán muối cùng kim loại sắt thép phải do quan viên triều đình quản lý, đánh thuế để làm giàu quốc gia.)

“Này, đây là?” Tiêu Hoành Đồ suy tư một chút, cả kinh nói: “Chẳng lẽ là ‘biên phòng yếu vụ’?”

“Chính nó.” – hoàng đế chậm rãi gật đầu, trên mặt lóe ra tia chấn kinh, hồ nghi cùng phức tạp.

“Hoàng huynh, này, này thật là diệu kế, quả đúng như vậy, biên khu làm theo nội trong năm ba năm, tất không còn đói kém, triều đình cũng có thể trút được gánh nặng a.” – Tiêu Hoành Đồ hưng phấn đến ngữ điệu bắt đầu phát run.

Hoàng đế trầm mặc không nói, một lát sau, lại thấp thấp cười lên, nhưng trong tầm mắt sắc bén không hề mang tiếu ý, nhìn Tiêu Hoành Đồ chậm rãi nói: “Việc này thật sự là càng ngày càng thú vị.”

“Hoàng Thượng, ý tứ của ngài là?” – Tiêu Hoành Đồ ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Cả triều văn võ, nghị bảy tám ngày, thế nhưng cho tới bây giờ, mới có người nói đúng trong tâm khảm của trẫm. Khó trách tiểu đông tây này không chút sợ hãi, khẩu khẩu thanh thanh nói muốn làm cái gì ‘quốc chi lương thần’ (chữ ‘lương’ ở đây mang ý hiền lành, lương thiện).” Hắn hừ một tiếng, từ trên giường bước xuống, chân trần đạp lên nỉ, đối Tiêu Hoành Đồ nói: “Ngươi thấy thế nào?”

Tiêu Hoành Đồ biến sắc, vội cân nhắc từng chữ, cẩn thận trả lời: “Thần đệ cho rằng, trong ánh mắt của Mặc Tồn, tựa hồ so với trước kia, khai khoát hơn rất nhiều.”

Hoàng đế trầm mặt, đầu ngón tay mang hồng bảo thạch giới chỉ gõ gõ lên giường, hỏi: “Tấn Dương trong khoảng thời gian này, có gặp qua người nào không?”

“Hẳn là không có.”

“Không có? Không có sao một hảo hảo tiểu ngoạn ý của trẫm, vừa xoay người đã thành một đại thần trung liệt cương nghị to lớn.”

“Hoàng Thượng, này không phải chuyện tốt sao.” – Tiêu Hoành Đồ cười bồi, nói.

“Chuyện tốt?” – hoàng đế mạnh mẽ nhấc đầu, tầm mắt đầy đao phong trực trực tại trên mặt Tiêu Hoành Đồ. Tiêu Hoành Đồ vội cúi đầu, cung kính đáp: “Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại, tiểu ngoạn ý trong hậu cung của ngài còn ít sao? Mặc Tồn hình dáng hiếm thấy, qua mấy tháng liền mãn mười tám, không thể cả đời làm….” – hắn ngập ngừng, nói: “nếu hắn thực có tài học này, quả là may mắn của triều ta, là trời cao phù hộ hoàng thượng, so với ngàn người vạn người tiểu ngoạn ý, khả nặng hơn rất nhiều….”

“Đủ rồi.” Tiêu Hoành Chương không nhịn được đánh gãy hắn, bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: “Từ từ, ta nhớ rõ, mười sáu tháng trước, hắn hình như có hôn mê qua một lần?”

“Phải, phủ Công tử từng phái người đến phủ đệ của ta tìm ‘Thanh phong bách hoa lộ’.”

“Có từng thỉnh thái y?”

“Thỉnh, nhưng không xem.”

“Vì sao không xem?”

“Theo thuộc hạ của thần bẩm báo, Tấn Dương vừa tỉnh lại, liền vội vàng muốn lên xe ngựa xuất phủ, dạo hơn phân nửa kinh thành, mới trở về.”

Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói: “Dựa vào bản lĩnh của Cảnh Vương gia ngươi, chỉ biết mấy cái này thôi sao?”

Tiêu Hoành Đồ cả kinh, vội đáp: “Còn có, còn có một lời đồn.”

“Nói.”

“Vâng, bệ hạ. Nghe nói, Tấn Dương từ sau lần hôn mê đó tính tình chuyển biến rất nhiều, chuyện về trước cũng quên mất bảy tám phần.”

Tiêu Hoành Chương nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Ngũ đệ, việc này có chút cổ quái, ngươi xem hắn, có thể là giả mạo hay không?”

Tiêu Hoành Đồ không cần suy nghĩ, lập tức nói: “Sẽ không.”

“Vì sao?”

“Bệ hạ, khuôn mặt Mặc Tồn kia, há người bên ngoài có thể giả mạo được sao? Cho dù có thể, tướng mạo có thể dịch dung, thần tình có thể mô phỏng, chỉ có phong tư, cũng vô pháp phụ họa. Thần nghĩ rằng, Tấn Dương công tử giờ đây phong hoa tuyệt đại, thắng cả ngày xưa, như thế nào có thể là giả mạo?” – Tiêu Hoành Đồ cười nói.

Tiêu Hoành Chương nhớ tới tiếu dung ôn nhu mà quyết tuyệt của hắn, tâm thần rung động, gật đầu nói: “Có lý.” Hắn mắt nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, trong ánh mắt tinh quang chợt lóe, cười lạnh nói: “Muốn làm rường cột nước nhà, chỉ bằng mười sáu chữ này sao? Không dễ như vậy, trong thiên lao, để hắn tiếp tục tái trụ a.”

“Bệ hạ, thiên lao đó âm u ẩm ướt, Mặc Tồn thuở nhỏ đã quen nâng niu chiều chuộng, tái trụ thêm mười ngày nửa tháng, thần sợ……”

“Hừ, chút khổ cũng chịu không nổi, hắn lấy cái gì cùng trẫm nghị sự?”

“Bệ hạ.” – Tiêu Hoành Đồ còn muốn nói cái gì.

“Đừng nữa nói,” – Tiêu Hoành Chương bực mình phất tay, nói: “không cần để ý tới hắn, đỡ phải càng lớn càng không hiểu quy củ.”

“Vâng.” Tiêu Hoành Đồ không dám tái khuyên, thử hỏi: “Như vậy, có thể cho người trong phủ tới thăm? Chí ít, xiêm y tắm rửa cũng nên cho người đưa vào a?”

Tiêu Hoành Chương a a cười to, nói: “Ngũ đệ, ngươi càng ngày càng giống lão mụ tử, trẫm cũng không đau lòng, ngươi lại thương tâm như thế. Cũng được, có thể cho phép người trong phủ vào thăm. Chỉ như thế, không được cấp hắn đồ dùng hằng ngày, trẫm muốn giam hắn một hồi, đừng để trẫm quay đầu lại thấy thiên lao biến thành nội phòng của phủ Công tử, ngươi hiểu rõ?”

“Vâng, bệ hạ đối Tấn Dương công tử, thật sự là dụng tâm lương khổ a.” – Tiêu Hoành Đồ thở dài, khom người trả lời.

Lao phòng vẫn như trước, mỗi ngày sau giờ ngọ ba khắc, sẽ có một tia nắng theo khung cửa sổ rào sắt phía trên đầu bắn vào.

Tiêu Mặc Tồn đêm qua tưởng rằng sự việc rối rem khốn đầu, ngủ không được nên ngồi dậy luyện chữ, cũng không phát hiện đã lạnh. Hắn nghĩ không có việc gì, dựa vào chút y lý về cảm mạo của thế kỷ thứ 21 trong tiềm thức mà lý giải đây một hồi tiểu bệnh, nhưng hắn đã xem nhẹ thân thể cho tới bây giờ cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp) này, nào có nếm qua cái khổ của lao ngục. Không bao lâu, hắn đã thấy mắt hoa đầu váng, tứ chi mệt mỏi. Tới gần giữa trưa, hắn miễn cưỡng ăn được một ít thứ, nằm trên giường cỏ khô, đầu đau như muốn nứt ra, nhắm mắt lại, tưởng tượng mình giống như các bậc cha chú ‘hạ hương tri thanh’, nằm trên đống lúa mạch cao cao vừa thu hoạch được, xướng『Tại hy vọng đích điền dã thượng』.

Tựa như thời điểm hỗn loạn của thời đại mới,『Tại hy vọng đích điền dã thượng』cũng không phải ‘tri thanh ca khúc’, nhưng lại có chút gì đó sở vị? Lâm Lẫm cũng không người của thời đại này, có lẽ là một sự sai lệch của thời không, đã đưa hắn đến một triều đại không hề tồn tại trong quỹ đạo lịch sử mà hắn nắm rõ. Triều đại này, mặc phục trang như nhà Đại Hán, chính trị thể chế cũng như nhà Đại Hán, văn học đang lưu hành cũng là ‘ngũ ngôn thi thể’ đoan trang lưu lệ, tư tưởng cũng là ‘Khổng Mạnh chi đạo’, còn có linh hồn của thời không khác, lại nhập vào cơ thể của một người được gọi là Tấn Dương công tử. [đoạn này và cả đoạn phía trên, có một vài khái niệm khá khó hiểu, các bạn có thể xem chú giải của mình ở cuối chương nếu muốn hiểu rõ, không thì bỏ qua, cưỡi ngựa xem hoa cũng được.]

Hắn cười khổ một chút, tại cuộc sống hai mươi tám năm ở kiếp trước của hắn, vì có một trái tim bất hảo, cũng từng suy nghĩ qua về đời mình. Gia cảnh đầy đủ, chưa bao giờ phải dụng tâm lo lắng về tiền bạc các thứ, không có áp lực cuộc sống, tự nhiên cũng không có cái gọi là áp bách cùng cạnh tranh của xã hội. Hắn tùy tâm sở dục đem danh tiếng của phụ thân mà đi buôn bán, kiến lập một viện bảo tàng lưu giữ đồ gốm sứ dân gian của riêng mình. Tướng mạo không kém, đầu óc cũng linh hoạt, về vấn đề khác phái cũng chưa từng có chướng ngại quá lớn. Thẳng đến khi gặp Tào Thi Vận, đúng vậy, thẳng đến khi gặp Tào Thi Vận. Thế giới riêng tư mà hắn khăng khăng giữ vững từng chút từng chút bị đánh nát, lần đầu tiên hắn khao khát có được cuộc sống của người bình thường, một trái tim đập bình thường, một sinh mệnh có cường lực bình thường, vui sướng cùng bi ai của người thường. Nhưng, hắn kiềm chế không được, càng cẩn thận, lại càng dung nhập vào trong thế giới của thiếu nữ Tào Thi Vận khỏe mạnh hoạt bát. Lúc trước hắn từng trăm ngàn lần hồi tưởng, rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, dẫn đến khoảng cách của hai người càng ngày càng xa, cuối cùng không thể di hợp. Hiện tại, cách một cái thời không, hắn mới có thể bình tĩnh mà vạch trần vết sẹo này, giải khai tình cảm cùng thương tổn khó có thể quên này, hắn bỗng nhiên ý thức được: Hắn cùng Tào Thi Vận, căn bản không phải là vấn đề ai đúng ai sai, vấn đề thực chất của bọn họ, vốn chính là hai người không thể tương can, có thể quan vọng, có thể tương ái, nhưng không thể chân chính dung hợp cùng một chỗ.

Hắn hít một hơi thật sâu, đúng vậy, sao không sớm nhìn ra cơ chứ? Tào Thi Vận cùng Lâm Lẫm, quả thực như hai mặt đối lập, hắn không thể hòa nhập vào thế giới sinh động lãng mạn của nàng, nàng cũng không cách nào lý giải được hoài cảm an tĩnh lạc mịch của hắn.

Mơ mơ hồ hồ, hắn dường như nghe được tiếng mưa ngày đó chia tay, mưa rơi sàn sàn, chính tại ngày đó, nàng rốt cục cũng nhấc tay tắt đi tiếng nhạc đĩa CD của Mendelssohn Bartholdy, nàng nói nàng chịu đựng mấy bản giao hưởng cũ kỹ vô vị kia quá đủ rồi, chịu cái kiểu trang phục cùng nụ cười luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ kia quá đủ rồi, chịu mấy đề tài phiền muộn của người khác mà hắn đem nói với nàng quá đủ rồi, chịu đựng con người hắn cũng quá đủ rồi, cuộc sống đã không còn chút tình cảm mãnh liệt nào, giống như dòng nước nóng đã nguội lạnh.

Hắn kinh ngạc, chẳng lẽ mấy điều này không phải là ưu điểm trong mắt nàng sao chứ? Hắn lúc nào cũng ảm đạm, đúng vậy, như lúc hắn nghe nàng kể mạn họa (manhua – truyện tranh Trung Quốc), kể đam mĩ tiểu thuyết [đầu độc nam nhân lương thiện, phát huy sự nghiệp hủ hóa nhân loại +_+], khi kể đến trào lưu ngoạn ý thì như thất thần, nàng rất nhẫn nại, hắn cũng rất nhẫn nại.

Sau đó hắn mỉm cười, che ngực đang đau đớn kịch liệt, hắn đồng ý cùng nàng chia tay.

Hắn tại thời không nằm trong lao phòng, nhớ tới một hồi chuyện cũ, vẫn có thể cảm giác được trái tim đau nhói, rồi lại như vậy xa xôi, xa xôi đến hắn nhịn không được mà hoài nghi, kia hết thảy mọi chuyện, thực sự có từng tồn tại qua hay không?

Hắn ngủ, trong mộng, tựa hồ hàn băng phúc thể, lại tựa hồ nhiệt thán thiêu thân, hắn triển chuyển nghiêng thân, khó khăn lắm mới thanh mát được một tý, lại nghe được có người tại bên tai nức nở ô yết, tiếng khóc xa xôi, nhưng cư liên miên không dứt.

Hắn dợm mở mắt, hình như có một thiếu nữ gục bên chân mình, khóc đến thương tâm.

“Ai?” – hắn nghe được thanh âm chính mình, khàn khàn khô nứt.

“Là ta a công tử, ta là Mai Hương a.” – nàng nhào tới, khuôn mặt vẫn đẫm lệ, rồi lại tràn đầy kinh hỉ.

“Mai Hương a, ngươi như thế nào tiến vào đây?” – hắn miễn cưỡng cười cười, chống tay ngồi dậy.

Mai Hương gạt lệ cười nói: “Còn không phải Hoàng Thượng khai ân, ta mới được vào, công tử, ta mang thức ăn ngon đến cho người đây, người khả cảm tạ ta như thế nào?”

“Ngươi nói như thế nào liền như thế đấy a.” Tiêu Mặc Tồn trực khởi thân thể, bất giác một trận thiên toàn địa chuyển, thân hình nghiêng ngã, Mai Hương vội mau lẹ đến đỡ hắn.

“Nha, công tử, người nóng quá.” Nàng nhanh tay ướm thử lên trán hắn, la lên: “Công tử, ngươi đang phát sốt. Sao lại thành ra thế này?”

“Đừng loạn ầm lên, không có việc gì, đây là thân thể đang kháng cự lại vi khuẩn, không có việc gì.” Hắn kéo tay Mai Hương xuống, thấy nàng thần tình vô kế khả thi, cười an ủi nàng: “Cho ta chén nước a.”

Mai Hương xoay khắp phòng tìm cái chén, tìm nửa ngày, mới thấy trên bàn gỗ có một cái bát sứ, trong góc có một bình nước, bên trong nước đến lưng bình đã lạnh, không biết được rót từ khi nào. Mai Hương vừa thấy, nước mắt không khỏi chảy ra, cũng không dám để Tiêu Mặc Tồn nhìn thấy, bận xoay người lau đi. Nàng từ trong ngực lấy ra khăn tay, thấm chút nước rồi tinh tế lau bát sứ, mới trút ra nửa bát nước cầm đi tới. Tiêu Mặc Tồn nhàn nhạt cười, nhận lấy, một hơi uống cạn, nói: “Đa tạ ngươi, tái lấy thêm cho ta một ít.”

Mai Hương nước mắt nhịn cả nửa ngày giờ phút này rốt cuộc kìm không được mà rơi xuống, nghẹn ngào nhận bát, nói: “Công tử, này, những người này cũng khinh người quá đáng, Hoàng Thượng còn chưa triệt phong hào của ngài, bọn họ liền bạo gan ngay cả bát nước sạch cũng không cho ngài uống.”

“Mai Hương ngốc, đây chính là thiên lao, không phải khách điếm, bọn họ chỉ là chiếu theo quy củ hành sự, không ai khắc bạc gì ta.”

“Khả, nhưng là, công tử, ngài đã khi nào uống qua loại nước dơ bẩn này? Khi nào nếm qua loại khổ này a.” – Mai Hương oa một tiếng, khóc lớn lên.

Tiêu Mặc Tồn biết nàng yêu thương mình, cảm kích, vội đem nàng kéo tới, để nàng nằm trên đầu gối của mình mà tận tình khóc rống. Một bên vuốt lưng nàng, một bên ôn nhu dỗ nàng: “Được rồi, ngoan, đừng khóc, ta không có việc gì, người chưa từng chịu qua cái khổ, công tử gia của ngươi vô dụng như vậy sao chứ? Được rồi, đừng khóc, vốn đã xấu, còn khóc nữa thì không ai muốn.”

Mai Hương khúc khích cười, nâng đầu lên không tức giận mà nói: “Xấu thì xấu, dù sao ta là nô tì của ngài, cũng là thể diện của ngài.”

“Ân, vừa khóc vừa cười, cũng không phải là nha đầu điên sao.” Tiêu Mặc Tồn ôn hòa lấy tay áo thay nàng lau lệ, chuyển đề tài: “Trong phủ đều hảo cả chứ?”

“Đều hảo, vốn có vài người nghĩ công tử thân hạ lao ngục, sợ là muốn sụp đổ, tưởng có thể đục nước béo cò, bị Cẩm Phương tỷ tỷ đánh có đánh, dọa có dọa, đuổi đi được mấy tên, sau Cảnh Vương gia phái người đến truyền lời, liền không còn nháo ầm ĩ.”

“Cảnh Vương gia? Hắn nói cái gì?”

“Nói công tử chỉ là tạm thời bị nhốt tại trong này, đợi Hoàng Thượng tiêu khí, tự nhiên sẽ trở lại. Công tử, ngài khiến Hoàng Thượng sinh khí sao? Ngài tính tình hảo như vậy, có sinh khí, cũng là Hoàng Thượng không đúng.”

Tiêu Mặc Tồn không khỏi mỉm cười, hắn vuốt đầu Mai Hương nói: “Đúng vậy, tiểu Mai Hương lập trường thực kiên định, không uổng ta yêu thương ngươi, nhưng lời này không được nói lần nữa, biết không?”

“Biết, nói ra hẳn là ta không còn muốn sống?” Mai Hương le lưỡi, quay đầu nói: “Ta chuẩn bị cho ngài điểm tâm mà ngài thích ăn, còn có Cẩm Phương tỷ tỷ thu xếp cấp ngài y phục tẩy rửa, đúng rồi, còn có bát súp, coi ta, sao lại quên mất.” Nàng cực kỳ hứng trí chạy đến chỗ thực hạp do chính mình mang đến, bưng ra tầng tầng chung sứ bao bọc, nói: “Công tử, ngài xem, còn nóng hổi, ta hầu hạ ngài uống được không?”

“Đừng vội, ta hiện tại uống không xuống.”

“Công tử~~” Mai Hương cái miệng nhỏ nhắn méo méo, hốc mắt lại đỏ lên.

“Nha đầu ngốc, thôi, ngươi giúp ta vắt miếng vải ướt đến lau lau mặt.”

Mai Hương ứng thanh, từ trong bao quần áo lấy ra một tấm khăn trắng tuyết sạch sẽ, lấy nước trong bình thấm ướt rồi vắt khô, đệ cấp Tiêu Mặc Tồn.

Tiêu Mặc Tồn đưa tay tiếp nhận, vừa định tự mình lau mặt, đã bị Mai Hương giơ tay đoạt trở về, hắn kinh ngạc nói: “Mai Hương, ngươi đây là?”

Mai Hương đỏ mặt, kiên định nói: “Ta đến hầu hạ ngài.”

“Ta trước đây không phải đã nói qua với ngươi là không cần thiết sao chứ?”

“Không,” – Mai Hương trong mắt lóe quang, cắn môi nói: “ta đến hầu hạ công tử.”

Tiêu Mặc Tồn thở dài, đành gật gật đầu, Mai Hương lập tức thay hắn lau mặt, lại kéo tay hắn qua mà lau, động tác mềm nhẹ nhanh nhẹn. Hắn thấy nàng tuy cực lực che dấu, nhưng nước mắt vẫn lưng tròng, trực trực sắp rơi, đành mở miệng nói: “Mai Hương, cái kia, không sai biệt lắm thì được rồi, sách trong thư phòng của ta ngươi có thể hảo hảo phủi bụi không?”

“Đã phủi.”

“Có nghịch ngợm? Phá hư vật gì không?”

“Không có.”

“Tiểu Nam cô nương nơi đấy, ngươi có mang thuốc đúng giờ đến cho nàng không?”

“Có.”

“Những chữ đã dạy ngươi có hiểu không? Ta đi ra ngoài sẽ khảo tra.”

“Đều hiểu.”

“Kia, ngươi mỗi ngày có hảo hảo ăn cơm không?”

“Công tử~~” – Mai Hương kéo tay hắn nghẹn ngào không nói, giọt lệ to như hạt đậu thấm ướt cả ống tay áo của hắn.

Chính lúc hắn không biết nên an ủi thế nào, ngoài cửa lao có người đến gần, một thủ quân khách khí nói: “Xin lỗi ngài công tử, canh giờ không sai biệt lắm, vị cô nương này nên đi ra ngoài.”

Mai Hương vừa nghe, ngây ra một chút, bả vai run rẩy lợi hại. Tiêu Mặc Tồn thở dài, nói: “Mai Hương, đừng khóc, ngươi đi về trước a, không cần khiến vị đại nhân này khó xử.”

“Khả, nhưng là công tử, ngài còn đang phát sốt ni.”

“Không có việc gì, thỉnh thoảng phát sốt đối cơ thể là có lợi, ngươi yên tâm đi.”

“Công tử, ngài, ngài cần phải bảo trọng chính mình a.”

“Biết, đi nhanh đi.” – hắn sờ sờ của nàng đầu.

***

Hạ hương tri thanh: sau khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập, để giải quyết vấn đề việc làm trong thành thị, từ giữa những năm 50 bắt đầu tổ chức đưa lớp thanh niên trí thức, người lao động trẻ di cư xuống nông thôn, nhất là những khu vực xa xôi để khai hoang, thành lập nông trường. Năm 1955, Mao Trạch Đông phát biểu, “Nông thôn đất trời rộng lớn, ở nơi đâu cũng tha hồ vùng vẫy phát huy khả năng”, về sau liền trở thành câu khẩu hiệu của giới thanh niên trí thức.

Tham khảo từ baike.baidu.com/view/760575.htm.

Tri thanh ca khúc – Tại hy vọng đích điền dã thượng: Tri thanh ca khúc là những ca khúc ra đời nhằm cổ vũ cho phong trào ‘hạ hương tri thanh’ vào những năm 50, và『Tại hy vọng đích điền dã thượng』là một trong những ca khúc ấy.

Ngũ ngôn thi thể: thể thơ một câu năm chữ, tựa như ‘thất ngôn bát cú’ hay ‘thất ngôn tứ tuyệt’ quen thuộc.

Khổng Mạnh chi đạo: một cách gọi khác của Nho gia, do Khổng Tử khai sáng, Mạnh Tử truyền bá.

1 responses to “Công tử Tấn Dương – Chương 16

Bình luận về bài viết này